ĐỪNG SỢ NHỮNG ĐÔI MẮT
Chúng ta sợ những đôi mắt của nhau,
Sợ cảm nhận sự tồn tại của nhau như một phần của cuộc sống.
Bởi chúng ta sợ được yêu thương, sợ mở lòng và ôm chầm lấy thực tại.
Có phải chăng... chúng ta sợ nỗi đau.
Chúng ta sợ sự mất mát...
Chúng ta sợ bị nhìn thấu, sợ bị tổn thương, bị xem là yếu đuối.
Chúng ta sợ là "cái thật".
Để sống lấy và bộc lộ cuộc sống như chính nó là.
Để ôm chầm lấy cái ẩn số và mở rộng tấm lòng.
Để chấp nhận "bị đánh bại" và do vậy... chấp nhận "được chiến thắng."
Làm sao tôi có thể tự do?
Làm sao tôi có thể sống dậy sự tự do?
Đã tự khi nào tôi chọn lấy ngục tù và sự trói buộc?
Đã tự khi nào tôi sợ những đôi mắt?
0 bình luận :
Đăng nhận xét