KỲ 1: NẾU TÔI CHỈ CÒN VÀI THÁNG NỮA… ĐỂ SỐNG!
“Nếu người nào đó bảo anh rằng anh chỉ còn sống có vài tháng nữa thôi, thì anh cảm thấy điều đó sẽ thay đổi anh như thế nào?”
(Nguồn: internet) |
Mỗi ngày, khi tôi bước ra khỏi nhà trọ, có hai bé gái ăn xin quần áo rách rưới, bẩn thỉu chào đón tôi. Chúng luôn miệng tụng “một rupi, một rupi, một rupi…” - Rupi là tiền tệ của Ấn Độ với nụ cười rạng rỡ làm gương mặt chúng sáng lên, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ tinh ngịch. Chúng luôn luôn thắng. Tôi lục lọi túi và tìm ra được một hay hai rupi cho chúng. Tôi đã bắt đầu trở thành nguồn thu nhập khá ổn định của chúng, vì thế ngày nào tôi cũng nhìn thấy chúng đang đợi tôi và câu tụng được đổi thành “hai rupi, hai rupi, hai rupi…”
(Nguồn: internet) |
Nhiều người tụ tập lại để chào đón tôi, họ mời tôi những món ăn và đồ uống với rất nhiều tình yêu và sự hào phóng, (mặc dù có thể đó là một phần tài trợ của tôi!). Xung quanh hai cô bé gái này là cả một hệ thống hỗ trợ của tình yêu thương: bố mẹ, ông bà, cô chú, anh em, bà con…
Trong cái cảnh nghèo rớt ấy, không có gì… không có gì ngoài tình yêu thương.Và tình yêu nhiều đến nỗi mà dường như nó là tất cả. Hai bé gái đã trở thành bạn của tôi, và tôi bắt đầu nghĩ rằng chúng thật là may mắn.
Đối với tôi, dường như trong bất kể hoàn cảnh nào, khi con người được nuôi dưỡng bằng tình yêu thương thì cuộc sống vẫn có thể tốt đẹp. |
(Nguồn: internet) |
Vào tháng 8 năm ngoái, cả thế giới bàng hoàng khi hay tin công nương Diana tử nạn. Ở một phương diện nào đó, dường như bà có tất cả mọi thứ, có lẽ chỉ thiếu một thứ ….tình yêu.
Bà khao khát tình yêu thật sự. Cuộc đời bà là bằng chứng cho việc tìm kiếm tình yêu thật sự. Dường như đây là nỗi thống khổ trên khắp thế giới, nó là kết quả của việc người ta đồng hóa cuộc tìm kiếm tình yêu với việc thực sự nuôi dưỡng trái tim. Tất cả chúng ta đều đang tìm kiếm tình yêu, nhưng chúng ta thường tìm nó như thế nào?
Tôi nghĩ rằng, có rất ít lần trong chúng ta xuất hiện cảm xúc yêu thương thật sự. Một người bạn kể rằng, một lần anh đi tàu điện ngầm ở Toronto vào giữa mùa đông. Vào giờ cao điểm, con tàu đông nghẹt người với những gương mặt xám ngoét, dài thượt mệt mỏi, tất cả dường như cô lập và xa cách nhau. Có một sự im lặng lạnh lẽo. Con tàu dừng lại ở một nhà ga, những cánh cửa toa xe mở ra, một người phụ nữ trẻ bước vào, trên tay ẵm một đứa trẻ sơ sinh. Sự ngây thơ và bé bỏng của đứa trẻ chạm vào tất cả mọi người. Một cảm xúc mới mẻ tràn ngập con tàu.
Những khuôn mặt buồn rầu bỗng bừng sáng lên những nụ cười hiền lành. Sự thanh khiết và đáng tin cậy đã thu hút tình yêu của chúng ta.
Gần đây, tôi trải qua một khoảng thời gian với một người sắp qua đời vì bệnh ung thư. Lần đầu tiên tôi gặp người phụ nữ này, bà ấy đã được chẩn đoán là bị bệnh, bà đầy sợ hãi và nặng nề. Kinh nghiệm cuộc đời đã khắc ghi những nỗi buồn sâu thẳm trên gương mặt bà. Nhưng trong những tháng cuối cùng của cuộc đời, bà đã có những thay đổi ngoạn mục.Đứa bé không có mặt nạ, không có rào chắn hay bề ngoài nào, và sự chân thật của nó khơi dậy những cảm xúc yêu thương tiềm tàng bên trong những người đứng đó và đang ngắm nhìn em bé. Chỉ bằng cách là chính mình, những phẩm chất của đứa bé có một sức mạnh làm xuất hiện tình yêu ở những người khách lạ.
(Nguồn: internet)
Gương mặt bà giờ đây toát lên niềm vui và tình yêu thương. Bà đã bỏ qua nhiều gánh nặng mà mình đã mang vác quá lâu trong cuộc đời. Bà không còn phải cố gắng để gây ấn tượng, cho qua đi những tổn thương mà người khác đã gây ra cho bà, làm tan biến áp lực trở thành một điều gì đó không phải là mình, buông trôi mặc cảm tự ti.
Nhưng trên tất cả là bà đã bỏ qua được nỗi sợ chết, và cũng được giải thoát khỏi nỗi sợ sống. Bà đã khám phá ra bản thể đích thực của mình, và giống như đứa bé, trở nên rất đáng yêu đối với những người xung quanh.
Có lần, một người bạn đã nói với tôi: “Nếu người nào đó bảo anh rằng anh chỉ còn sống có vài tháng nữa thôi, thì anh cảm thấy điều đó sẽ thay đổi anh như thế nào?”
Tags: nghệ thuật bảo dưỡng trái tim, sự thông thái của tình yêu
0 bình luận :
Đăng nhận xét