Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015
Trong cơn động đất
Một buổi sáng năm 2011, tại một thành phố của đất nước New Zealand, người ta ra công viên tập thể dục, chuẩn bị bữa ăn hoặc lướt net… Tất cả diễn ra một cách bình thường. Không ai biết được rằng chuyện gì sẽ xảy ra trong ngày hôm ấy…
Vào thời điểm đó, Julia – một phụ nữ ngoài 40 tuổi đang rảo bước trong siêu thị. Chị khe khẽ ngân nga một bài hát và nghĩ đến việc trải qua một ngày bình yên ra sao. Chợt… mặt đất dưới chân Julia rung động. Toàn thân chị chao đảo. Chuyện gì đang xảy ra? Vẫn trấn tĩnh, Julia cố giữ mình đứng thật vững trên nền siêu thị. Rồi mặt đất bắt đầu nghiêng ngả như có một bàn tay khổng lồ và vô hình đang lật ngửa mặt đất lên. Hàng hóa ở các kệ trong siêu thị bắt đầu rơi đổ xuống. Một cuộc hỗn loạn cùng những âm thanh dữ dội diễn ra. Lúc này Julia bị ngã trên đống hàng hóa. Hệ thống đèn trong siêu thị vụt tắt. Xung quanh vẫn là màu đen và mặt đất dập dềnh tựa hồ như nó đang hóa thân thành những cơn sóng biển.
Giây phút ấy, Julia tự bảo với mình: “Cái tôi đích thực là một tâm hồn bất hoại, mình an toàn. Tât cả những gì bên ngoài chỉ chạm đến cơ thể, không hề chạm được tâm hồn. Chính mình, chính tâm hồn, chỉ có thể gặp nguy hiểm khi tự cảm nhận nguy hiểm. Nằm giữa bóng tối và đống đổ nát, chị cảm nhận an toàn, bình an và gửi lời chúc lành để những người cũng ở trong tình huống như mình cũng bình an như vậy.
Mặt đất bắt đầu bớt co giật nhưng Julia vẫn phải bò trên mặt đất mới có thể di chuyển được. “Giúp tôi với’. Có tiếng một người phụ nữ ở đống đổ nát gần đó. Julia bò đến chỗ phát ra âm thanh và tìm cách kéo người phụ nữ ấy ra khỏi mớ hỗn độn. Cả hai người bắt đầu lò dò tìm hướng ra. Nền siêu thị đầy những mảnh thủy tinh và chân người phụ nữ cần giú[ đỡ khi nãy đang tươm máu. Chị bị mất giày trong cơn động đất bất ngờ và mỗi bước chân trần đều bị thủy tinh cứa vào. May mắn là đôi giày vẫn còn trong chân Julia. Chị đưa tay dìu người bạn đồng hành tiến bước.
Họ đến được nhà giữ xe. Bên ngoài là khung cảnh vô cùng hoảng loạn. Mặt đường nứt ra. Xe cô nằm chỏng chơ. Những nét mặt lo lắng cùng những bước chân loạng choạng. “Mình an toàn và có thể giúp người khác bằng tất cả khả năng mình có”. Julia nghĩ và lái xe đưa người phụ nữ về nhà. Chính suy nghĩ đó đã đưa hai người phụ nữ vượt qua bao trở ngại, bao ụ đất, đống hỗn độn để về nhà bình an.
Thành phố mất điện và mất nước. May mà nhà Julia có dự trữ nước. Nhiều gia đình tan hoang sau cơn động đất, họ phải tá túc trong công viên. Julia cho họ sử dụng nước và sử dụng nhà mình như một nơi tị nạn. Sau đó, chị lấy xe, chở theo một bà cụ và đến nhà cha mẹ ruột ở thành phố khác, không bị ảnh hưởng của động đất.
Hơn 10 ngày sau, hậu quả của động đất được khắc phục, thành phố nơi Julia ở trở lại nhịp sống bình thường. Chị về nhà, tự pha một tách trà, nhìn ngắm đường phố qua cửa sổ và qua làn khói mỏng nồng thơm của trà. Cơn động đất đối với mọi người là thảm họa. Nhưng đối với Julia nó chỉ là một cuộc tập dượt, đồng thời là cơ hội để chị tin và hiểu rõ chính mình. Trong cơn động đất
Một buổi sáng của năm 2011, tại một thành phố của nước Zealand, người ta ra công viên tập thể dục, chuẩn bị bữa ăn hoặc lướt net… Tất cả diễn ra một cách bình thường. Không ai biết được rằng chuyện gì sẽ xảy ra trong ngày hôm ấy…
Vào thời điểm đó, Julia – một phụ nữ ngoài 40 tuổi đang rảo bước trong siêu thị. Chị khe khẽ ngân nga một bài hát và nghĩ đến việc trải qua một ngày bình yên ra sao. Chợt… mặt đất dưới chân Julia rung động. Toàn thân chị chao đảo. Chuyện gì đang xảy ra? Vẫn trấn tĩnh, Julia cố giữ mình đứng thật vững trên nền siêu thị. Rồi mặt đất bắt đầu nghiêng ngả như có một bàn tay khổng lồ và vô hình đang lật ngửa mặt đất lên. Hàng hóa ở các kệ trong siêu thị bắt đầu rơi đổ xuống. Một cuộc hỗn loạn cùng những âm thanh dữ dội diễn ra. Lúc này Julia bị ngã trên đống hàng hóa. Hệ thống đèn trong siêu thị vụt tắt. Xung quanh vẫn là màu đen và mặt đất dập dềnh tựa hồ như nó đang hóa thân thành những cơn sóng biển.
Giây phút ấy, Julia tự bảo với mình: “Cái tôi đích thực là một tâm hồn bất hoại, mình an toàn. Tât cả những gì bên ngoài chỉ chạm đến cơ thể, không hề chạm được tâm hồn. Chính mình, chính tâm hồn, chỉ có thể gặp nguy hiểm khi tự cảm nhận nguy hiểm. Nằm giữa bóng tối và đống đổ nát, chị cảm nhận an toàn, bình an và gửi lời chúc lành để những người cũng ở trong tình huống như mình cũng bình an như vậy.
Mặt đất bắt đầu bớt co giật nhưng Julia vẫn phải bò trên mặt đất mới có thể di chuyển được. “Giúp tôi với’. Có tiếng một người phụ nữ ở đống đổ nát gần đó. Julia bò đến chỗ phát ra âm thanh và tìm cách kéo người phụ nữ ấy ra khỏi mớ hỗn độn. Cả hai người bắt đầu lò dò tìm hướng ra. Nền siêu thị đầy những mảnh thủy tinh và chân người phụ nữ cần giú[ đỡ khi nãy đang tươm máu. Chị bị mất giày trong cơn động đất bất ngờ và mỗi bước chân trần đều bị thủy tinh cứa vào. May mắn là đôi giày vẫn còn trong chân Julia. Chị đưa tay dìu người bạn đồng hành tiến bước.
Họ đến được nhà giữ xe. Bên ngoài là khung cảnh vô cùng hoảng loạn. Mặt đường nứt ra. Xe cô nằm chỏng chơ. Những nét mặt lo lắng cùng những bước chân loạng choạng. “Mình an toàn và có thể giúp người khác bằng tất cả khả năng mình có”. Julia nghĩ và lái xe đưa người phụ nữ về nhà. Chính suy nghĩ đó đã đưa hai người phụ nữ vượt qua bao trở ngại, bao ụ đất, đống hỗn độn để về nhà bình an.
Thành phố mất điện và mất nước. May mà nhà Julia có dự trữ nước. Nhiều gia đình tan hoang sau cơn động đất, họ phải tá túc trong công viên. Julia cho họ sử dụng nước và sử dụng nhà mình như một nơi tị nạn. Sau đó, chị lấy xe, chở theo một bà cụ và đến nhà cha mẹ ruột ở thành phố khác, không bị ảnh hưởng của động đất.
Hơn 10 ngày sau, hậu quả của động đất được khắc phục, thành phố nơi Julia ở trở lại nhịp sống bình thường. Chị về nhà, tự pha một tách trà, nhìn ngắm đường phố qua cửa sổ và qua làn khói mỏng nồng thơm của trà. Cơn động đất đối với mọi người là thảm họa. Nhưng đối với Julia nó chỉ là một cuộc tập dượt, đồng thời là cơ hội để chị tin và hiểu rõ chính mình.
0 bình luận :
Đăng nhận xét