Anh cười trong điện thoại: “Tụi mày bay đêm thì càng cần có một người đợi nơi sân bay…”.
Hai mươi bốn tuổi tôi mới bay chuyến đầu tiên trong đời. Đó là hành trình từ Sài Gòn ra Hà Nội, đi cùng với một chú ở nhà xuất bản và 2 người bạn đồng trang lứa là Tài và Khoa. Những ngày cuối cùng ở Hà Nội, tôi bất ngờ nhận được cú điện thoại của anh Vũ, vốn có quen biết Tài và tôi. Anh hỏi: “Chừng nào tụi em về, anh sẽ ra sân bay đón”. Chúng tôi bảo chú ở NXB bay chuyến khác, ba đứa tự về; nhưng chúng tôi bay đêm, anh đón thì cực cho anh quá. Anh cười trong điện thoại: “Tụi mày bay đêm thì càng cần có một người đợi nơi sân bay…”. Khi nghe tôi kể lại, cả Tài và Khoa đều reo lên mừng rỡ. Hà Nội dạo ấy chớm đông khiến ba đứa Sài Gòn từ lúc lọt lòng như chúng tôi lạnh tê tái. Cuộc gọi ấy rót tình thân vào mùa đông Hà Nội. Hôm đó, bát phở chúng tôi ăn ấm đến tận lòng…
Ngược Bắc vào Nam trên những tầng mây giữa lúc miền Trung bão lớn, trời lạnh căm căm, ba đứa trùm chăn mà vẫn lạnh, hai tai đau đến mức tôi cứ ngỡ như nó sắp ứa máu đến nơi. Tôi nhìn ra cửa sổ máy bay, chỉ có một màu xám xịt và tự hỏi bên dưới cánh máy bay là gì. Từng đi đến những vùng bão lũ như Phú Yên, Quảng Bình ngay giữa đỉnh bão, từng chứng kiến những bức tường bị đổ sụp, chỉ còn là gợi nhắc mờ nhạt của một căn nhà khá khang trang, từng xúc động bồi hồi nhìn bàn tay lao động thô nhám bẻ đôi gói mì cứu trợ và nói với tình nguyện viên rằng: “Con ăn đi để có sức mà đi giúp người khác”; tôi có thể hình dung được bên dưới cánh máy bay lúc đó là cảnh màn trời chiếu nước ra sao…
Máy bay về tới Sài Gòn. Thành phố về đêm sáng rực. Dòng xe cộ ken dày vốn làm người đi đường khó chịu giờ trở thành một dòng ánh sáng rất đẹp mắt khi nhìn qua cửa kính máy bay. Khi phi cơ gần hạ cánh, Tài buộc miệng: “Có một người đợi mình nơi sân bay…”. Câu nói làm cả ba thấy lòng mình ấm cúng.
Đó là cảm nhận về chuyến bay đầu tiên. Rằng bên dưới cánh máy bay là bao cảnh đời và bao tình người. Rồi thời gian trôi qua, tôi có thêm nhiều chuyến bay trong đời. Có lúc cảm thấy một mình dù đoàn đi gần 30 thành viên. Và không còn ai đợi mình trở lại.
Tôi đi qua những ngày của tuổi hai mươi non nớt, kì vọng để đến tuổi ba mươi – lứa tuổi mà người ta biết chấp nhận, học hỏi và thấu hiểu nhiều hơn mong muốn. Mỗi lần nhìn qua cửa kính máy bay, nhìn những tòa nhà nhỏ xú như đồ chơi, tôi lại nhớ đến chia sẻ từ một tình nguyện viên quốc tế của trung tâm Innerspace. Vấn đề của chúng ta trong cuộc sống như 1 tảng đá. Nếu chúng ta đứng trước nó thì nó thật lớn lao. Nhưng nếu tách xa nó một khoảng cách đủ lớn như khi ngồi trong máy bay nhìn cảnh vật dưới mặt đất, ta sẽ thấy vấn đề nhỏ đến mức nó có thể khiến ta chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí là thú vị…
Tôi nhận ra rằng mình cần bước lên những chuyến bay không cần hộ chiếu để bay vào nội tâm sâu thẳm. Giá vé mà tôi phải trả là lòng khát khao hạnh phúc, bình an. Cơ trưởng là trí tuệ của mình, phi hành đoàn là suy nghĩ, cảm xúc, thói quen, niềm tin... Khi nào cần vượt qua một trở ngại hay muốn thám hiểm trái tim mình, mỗi chúng ta đều có thể ngồi vào buồng lái nội tâm, tách mình dần dần khỏi vấn đế như cái cách mà máy bay lấy đà rồi cất cánh. Bạn sẽ có được cái nhìn toàn diện và rộng mờ về những gì đang xảy ra.
Chúc bạn những chuyến bay nội tâm thú vị và tràn đầy lợi ích!
Ảnh: Kiwi
0 bình luận :
Đăng nhận xét