Diễn giả Trish Summerfield - Cô Phạm Thị Sen |
Thời gian trôi qua, con gấu nhỏ đó cũng lớn lên và có con gấu nhỏ của riêng mình. Bài học đầu tiên nó dạy con của mình về việc những con lửng xấu xa, độc ác và bạo lực thế nào. Và vì vậy con gấu nhỏ lớn lên trong sợ hãi về những con lửng. Nó hy vọng sẽ không bao giờ phải gặp một con lửng nào. Với những ký ức đau buồn đó, con gấu bố cũng nói, “Cha hy vọng con không bao giờ gặp một con lửng nào. chúng là những sinh vật khủng khiếp. Cha sẽ không bao giờ quên chúng”.
Trong nhiều năm, con gấu nhỏ lớn lên và đi lang thang trong rừng, ít nhất một lần mỗi ngày nó nghĩ, “Mình hy vọng không bao giờ gặp một con lửng, mình hy vọng tự do khỏi những con lửng.” Và khi nó nghĩ đến hy vọng đó, nó lại cảm thấy sợ con lửng. Sau đó, vào một ngày định mệnh, nó chạm trán tới ba con lửng. Chúng nhảy ra bất ngờ từ các bụi cây. Chúng cười đùa với nhau. Con gấu nhỏ bị mắc kẹt vào lời thoại của nó. Nó đứng chết lặng khi nhìn thấy những con lửng. Nó chỉ có nghỉ được “Trời ơi! Con lửng “. Vừa nhìn thấy nó, những con lửng ngừng cười. Chúng cũng đứng chựng lại như bị tê liệt hoàn toàn. Sau đó, gào thét trong sợ hãi và nhảy vào các bụi rậm.
Lúc này, con gấu nhỏ cảm thấy hết sức kinh ngạc. Nhưng nó chỉ mất một vài phút để nhận ra tại sao. Thực ra nó to hơn những con lửng tới năm lần. Nó là một con vật khổng lồ trong mắt những con lửng. Từ ngày đó, nó không bao giờ sợ những con lửng nữa. Nó không còn mang hy vọng tránh xa con lửng nữa.
Và đạo đức của câu chuyện? Để sống trong hy vọng là sống trong sợ hãi. Hy vọng là thường chỉ là một cố gắng để đặt một vòng xoay tích cực đối với sự lo lắng!
>> Xem bài 9 cách đánh bật tiêu cực <<
Sống trong hy vọng
Hy vọng một cái gì đó xảy ra cũng là để cách tránh LÀM một cái gì đó để làm sự việc xảy ra hoặc không xảy ra. Những cầu thủ, những doanh nhân, nhân viên hàng đầu không ngồi đó mà hy vọng điều tốt nhất, mà họ đứng lên và tạo ra điều tốt nhất. Họ làm cho điều tốt nhất xảy ra vì biết rằng họ có thể. Và có lẽ đó là những cụm từ khóa, cho biết rằng họ có thể. Đó có thể là lý do tại sao rất nhiều hy vọng mang tính quyết định mới là đủ? Họ sống trong hy vọng vì họ không BIẾT rằng họ có thể. Tốt nhất mà họ đã học được từ hy vọng là nghi ngờ bản thân và tệ nhất là tin rằng họ có thể không! Con gấu đã học để tin rằng con lửng lớn hơn và mạnh mẽ hơn và vì vậy nền tảng niềm hy vọng của nó là sự vô minh. Và sự thiếu hiểu biết tiếp sức cho nỗi sợ hãi. Ngay sau khi nó nhận ra nó lớn hơn nhiều và mạnh mẽ hơn, thì niềm hy vọng kia đã trở nên không liên quan. Sự thiếu hiểu biết đã được xua tan.
Hy vọng nói rằng một ngày nào đó tôi CÓ THỂ. Nhưng chừng nào chúng ta còn sống trong hy vọng, chừng đó nó báo trước rằng ngày đó chắc không đến. Hoặc nó nó đến, thì cũng là quá muộn! Từ đó họ không chắc họ có thể, nhưng họ không được chuẩn bị để mạo hiểm hoặc tìm hiểu xem họ có thể, hoặc bắt đầu học làm thế nào để trở thành có thể. Có lẽ ở thời điểm nào đó, chúng ta đều biết được trạng thái đó.
>> Đọc bài Xông Đất Tâm Hồn <<
Tình nguyện viên InnerSpace nhận quà từ cô Trish Summerfield |
Tại sao chúng ta sống trong hy vọng? Tại sao chúng ta suy nghĩ và nói rằng chúng ta đang rất hy vọng? Tại sao chúng ta hy vọng cho một tương lai tươi sáng hơn? Bởi vì chúng ta không thích cách mọi người và sự việc diễn ra vào lúc này. Chúng ta sợ cách đó cứ mãi tiếp diễn như thế. Chúng ta đang trong trạng thái của sự đề kháng với các trường hợp mà ở đó có chúng ta. Vì vậy, chúng ta hy vọng cho một ngày mai tốt hơn. Nhưng hy vọng làm cho chúng ta lười biếng. Hy vọng thì dễ dàng hơn bắt tay vào làm một cái gì đó để có thể tạo ra một ngày mai mà chúng ta nói chúng ta muốn. Vì vậy, hy vọng trở thành một vùng thoải mái mà chúng ta dễ dàng trượt vào. Chỉ có hành động của chúng ta mới có thể tạo lối ra, một lối đi nằm ngoài hy vọng, một lối đi tránh khỏi trạng thái tê liệt vì sợ hãi – cái hệ lụy từ hy vọng.
Hoặc chúng ta có thể học chỉ đơn giản là chấp nhận mọi thứ ngay lúc này, không đầu hàng cho tuyệt vọng, nhưng từ sự khôn ngoan nhắc nhở chúng ta rằng chấp nhậnsự việc hiện tại là bước đầu tiên để mời gọi và gây ảnh hưởng đến sự thay đổi trong tương lai .
Hy vọng một điều gì xấu sẽ không xảy ra trong tương lai
Nếu không nó được xem như là mối lo lắng! Lo lắng chỉ đơn giản là sợ mất đi một cái gì đó trong tương lai mà chúng ta cảm thấy thoải mái với nó vào lúc này (tức là gắn kết). Chúng ta tạo ra một tương lai theo tưởng tượng, trong đó sự thoải mái bị mất đi. Đối với quá trình tinh thần này, chúng ta có rất nhiều nguyên liệu để từ đó hình thành ý tưởng và hình ảnh của thảm họa trong tưởng tượng của chúng ta, và do đó cảm giác lo sợ đặt ta vào tình trạng tê liệt, ngăn cản ta hành động. Phần lớn các nguyên liệu đó đến từ tin tức của chúng ta và từ ngành công nghiệp giải trí – những thứ luôn có sẵn trong tay để nuôi dưỡng chúng ta bằng sự kiện mới nhất, đen tối nhất với một triển vọng bi quan!
Hình ảnh khóa học tại InnerSpace Bình Triệu |
Hy vọng điều xấu sẽ không xảy ra thực sự là sự sợ hãi giả mạo, y như niềm hy vọng, vì vậy chờ đợi để có được chính xác những gì chúng ta muốn thường là mong muốn giả mạo như hy vọng. Tuy nhiên, nó không dễ để thấy rằng tất cả mọi mong muốn chỉ là cách trì hoãn niềm hạnh phúc của chúng ta! Điều này xuất phát từ niềm tin rằng chúng ta sẽ thật sự hạnh phúc khi có được những gì chúng ta muốn. Hy vọng nghĩa là chúng ta đang sống cho ngày mai vào ngày hôm nay, đó là không thực sự sống, mà giống như né tránh cuộc sống. Tệ hại nhất, chúng tôi đang cố để sống trong tương lai, cái làm ta điên dại bởi vì nó là không thể.
Vì vậy, có từng khi nào hy vọng có một vị trí, một giá trị. Có phải là những lần khi hy vọng bổ sung thêm sức mạnh? Đôi khi chúng ta nghe hoặc đọc những câu chuyện thực tế đời sống của những người bị mắc kẹt trong những tình huống không thể và dường như vô vọng. Có lẽ chờ đợi để được giải cứu trên biển, trên một ngọn núi. Sau đó, họ thường nói, “Đó là niềm hy vọng làm chúng tôi sống”. Nhưng trong tình huống như vậy, hy vọng thường là suy nghĩ cuối cùng phát sinh sau khi tất cả các khả năng khác mất dạng hoặc tồn tại đã cạn kiệt. Trong giây lát hy vọng an ủi cho cảm giác bất lực.
Nó nhắc nhở chúng ta đặt câu hỏi bất cứ khi nào chúng ta thấy mình tự nói ra hoặc thậm chí suy nghĩ, “Tôi hy vọng …”, chúng ta đã thực sự hết cách có thể để tạo ra một con đường phía trước. Chúng ta khám phá tất cả các quan điểm có thể và nhận thức mà có thể cho phép chúng ta tìm một ý nghĩa khác hơn so với các mà kích hoạt cảm giác tuyệt vọng của mình.
Và có những lúc chúng ta nói với người khác “tôi rất hy vọng ở bạn”. Nghe có vẻ rất tích cực, nhưng khi giải mã, nó thường có nghĩa là sự kỳ vọng cao, cái thường có nghĩa là ham muốn. Chúng ta chứng kiến mỗi năm trong môn thể thao đấu trường khi chúng ta có ‘hy vọng’ tập thể cho các anh hùng thể thao của chúng ta. Và khi họ không sống để hy vọng của chúng ta, chúng ta thấy mình đau khổ về tình cảm. Hy vọng của chúng ta được tiêu tan bởi sự thất bại của họ có nghĩa là chúng ta đang sống gián tiếp và một lần nữa bị mất cuộc sống riêng của chúng ta!
Những nụ cười, niềm vui...qua những khóa học |
Bất lực là cảm giác phát sinh từ niềm tin rằng tình huống sẽ không thể tốt hơn và có thể sẽ tồi tệ hơn nhiều, nếu không gây tử vong. Đó là niềm tin rằng không có gì chúng ta có thể làm gì để gây ảnh hưởng đến sự thay đổi. “Nó là vô vọng”, thường là những gì chúng ta cảm nhận và nói khi chúng ta mô tả bản thân mình ở ‘sự chứng kiến sau cùng’của chúng ta. Đó là thời điểm chúng ta quyết định bỏ cuộc đối với mình, với người khác hoặc với tình huống.
Đôi khi những suy nghĩ và cảm xúc là hoàn toàn thích hợp. Chúng không phải là một dấu hiệu của một đường xoắn ốc đi xuống, mà là một sự giải thoát. Nó thường khi chúng ta đầu hàng, thực sự có nghĩa là buông xả đối với một số tình huống nào đó hoặc mối quan hệ nào đó. Chẳng hạn, “Đó là sự vô vọng vì vậy tôi đã cố gắng để thuyết phục họ hoặc khiến cho họ làm những gì tôi muốn” hoặc “Đó là một nỗ lực vô vọng vì vậy tôi cho đi cái ý tưởng kiếm một triệu vào cuối tháng tới”. Trong bối cảnh như vậy trong khi có thể là một cảm giác mất mát nặng hơn bởi một cảm giác tự do từ một áp lực đối với bản thân.
Trong hố sâu của tuyệt vọng
Nhưng nhiều người trải nghiệm một nỗi thất vọng sâu sắc và bí ẩn, không phải trong các tình huống cụ thể liên quan đến cuộc sống và sinh hoạt nói chung. Nó có thể là một trong những triệu chứng chính của trầm cảm. Trong trường hợp như vậy, nó báo hiệu một sự vắng mặt của hạnh phúc, đó là một cảm giác nặng nề kèm theo sự thiếu hút lòng nhiệt tình cho bất cứ điều gì. Có một lời mô tả về một người đàn ông nhìn vào hư không, như thể có một lỗ hổng rất lớn trong tâm hồn.
Tuy nhiên giống như tất cả các hình thức của đau khổ, nó là một tín hiệu một cái gì đó cần thay đổi, không phải trong thế giới, mà từ chính bản thân. Đó là một cái gì đó luôn liên quan đến nhận thức bản thân hoặc sự hiểu biết về bản thân. Giải thoát bản thân khỏi trạng thái tuyệt vọng là giải phóng bản thân ra khỏi phụ thuộc vào người khác hoặc thế giới về cảm giác sung mãn của mình. Là cái bắt đầu tốt, không phải với cơ thể của chúng ta, nhưng với tâm trí và trái tim của chúng ta. Không phải trái tim thể lý, mà trái tim linh hồn. Những cảm giác tuyệt vọng phát sinh bởi vì chúng ta bị mất thị giác của sức mạnh sáng tạo không giới hạn mà chúng ta có và chúng ta là. Chúng ta trở nên không biết gì về vẻ đẹp phi thường mà chúng ta có và chúng ta là … ở bên trong. Chúng ta đã nhận thức rằng chúng ta là làm chủ vận mệnh của chúng ta.
Vì vậy, đối nghịch với tuyệt vọng, hoặc chữa bệnh cho tuyệt vọng, không phải là niềm hy vọng, mà nhận ra chúng ta là những tâm hồn tự do, không gắn với điều gì, hay ai đó; không phụ thuộc vào điều hay ai đó, rằng chúng ta không chỉ có thể tạo nên số phận của chính chúng ta, nhưng trong sự thật, đó là những gì chúng ta đang ở đây để làm. Ngay khi chúng ta bắt đầu đưa nhận thức đó vào hành động, thì sự tuyệt vọng bắt đầu mờ dần, và hy vọng được biết đến cho điều nó là gì, một cảm giác sai lầm về sức mạnh.
Việc chữa bệnh cuối cùng cho tuyệt vọng là việc thực hiện rằng không có gì có thể áp đảo chúng ta, không có gì là chúng ta không thể đối mặt và giải quyết, không có gì mà chúng ta không thể làm. Chúng ta không phải là gấu con (nhỏ và bị áp đảo), nhưng con gấu trưởng thành hoàn toàn là to lớn hơn nhiều so với tất cả các con lửng trong rừng. Chúng ta lớn hơn bất kỳ tình huống hay hoàn cảnh nào mà chúng ta phải đối mặt. Do đó, trí tuệ cổ xưa trong câu nói, “Cuộc sống sẽ không bao giờ đòi hỏi bạn phải đối mặt với bất cứ điều gì mà bạn không có khả năng xử lý”. Nó chỉ là đôi khi năng lực của chúng ta là chưa được thực hiện và cuộc sống ném cho chúng ta cơ hội để tái khám phá.
Và do đó, hy vọng và tuyệt vọng là bệnh (dis – ease nghĩa là không thoải mái) trong ý thức. Chúng là những triệu chứng của bệnh cơ bản, sâu hơn được gọi là vô minh. Một sự thiếu hiểu biết về bản thân mình. Chúng là những dấu hiệu cho thấy chúng ta đang sống trong ‘trạng thái không nhận thức’, chẳng hạn, chúng ta không biết mình mạnh mẽ như thế nào! Cảm giác không hy vọng và tuyệt vọng đều muốn nhắn gửi chúng ta rằng “Đây là lúc bạn cần nhận thức về bản thân bạn”. Hãy đánh thức năng lực, sức mạnh và sự vĩ đại bên trong bạn. Với sự hướng dẫn của một người biết rõ ‘lãnh thổ bên trong’ này, nó có thể tạo ra những hiểu biết và kiến thức tự phục hồi sức mạnh nội tâm của chúng ta cho cơ bắp tâm linh của mình!
Sau đó, hy vọng được biết đến và sử dụng để cứu trợ tạm thời khỏi tuyệt vọng, và có lẽ là một nền tảng mà từ đó mùa xuân xuất hiện, tạo thành những hành động mới, một cuộc sống mới.
Câu hỏi: Bạn hy vọng gì cho bản thân, những người khác và cho thế giới?
Suy nghĩ: Tại sao bạn lại hy vọng cho những gì bạn hy vọng?
Hành động: Bạn có thể làm được những gì mà sẽ giải phóng bạn khỏi cần phải hy vọng hay cảm thấy vô vọng?
Tư duy rõ ràng là: BẠN sống trong các vấn đề hay giải pháp?
=>> Thiền InnerSpace là gì? <<=
Hành động mới - Cuộc sống mới! |
0 bình luận :
Đăng nhận xét